Lời Chúa: Mc 10, 46-52
Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! “Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! “ Đức Giê-su đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây! ” Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy! “ Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh? ” Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh! ” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.
Suy niệm:
- Giàu hai con mắt, khó hai bàn tay. Batimê tận dụng tiếng kêu của mình để ông Giêsu chú ý đến anh.Tiếc thay tiếng kêu của anh lại bị át đi bởi những tiếng nạt nộ. Nhiều người bắt anh im đi để khỏi gây trở ngại cho cuộc hành trình.Chẳng những không im, anh mù càng kêu lớn tiếng.Anh mù cứ nhắc đi nhắc lại cùng một điệp khúc xin xót thương. Cứ xin, cứ gõ, thầy sẽ mở cho. Chúng ta có kiên trì như anh, có cố gắng xin như anh trong cuộc sống này?
- Chúa Giêsu cứu người mù thì Ngài có được danh lợi thú gì không? thưa không. Chúng ta thì sao? Làm việc chỉ vì lợi ích riêng của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét